Bức thư thứ 73 TỰ TIN, TỰ LẬP

Từ khóa tìm kiếm: 80 lời mẹ gửi con gái – Từ Ninh

Minh Anh thân yêu:

Còn nhớ lần trước con cầm về một phiếu điều tra mà đối tượng là các phụ huynh học sinh, trong đó có một câu hỏi là: “Bạn hi vọng bản thân/ con cái của mình sẽ trở thành một người như thế nào?” Trong các đáp án cho sẵn, mẹ đã lựa chọn theo trình tự sau: “Một người khỏe mạnh”, “Một người có phẩm chất tốt”, “Một người có cuộc sống vui vẻ”, “Một người có sự nghiệp thành công”, và cuối cùng là “Một người có địa vị”. Con nhìn đáp án của mẹ rồi nói: “Nếu là con, con sẽ chọn “Một người có sự nghiệp thành công” đặt ngay sau sức khỏe.

Trước tiên, chúng ta đều đặt “sức khỏe” lên hàng đầu. Sức khỏe là số 1, còn tất cả những thứ còn lại đều là số “0” ở đằng sau, cho dù con có bao nhiêu số “0” mà không có chữ số “1” thì cũng đều là vô nghĩa. Đây là nhận thức chung của chúng ta, cũng là nhận thức chung của nhiều người.

Vậy thì lựa chọn phía sau là gì? Mẹ cảm thấy khi con đã có sức khỏe, chắc chắn còn cần phải có phẩm chất tốt, có như vậy cuộc sống của con mới có niềm vui, mới có một sự nghiệp thành công, địa vị xã hội và tiền tài, thực sự mang lại cho con niềm vui. Mặc dù tiêu chuẩn định hướng thành công của mỗi người mỗi khác, mỗi người lại có cách nhìn nhận và kì vọng khác nhau về địa vị, tiền tài nhưng từ xưa đến nay, có vô số các ví dụ đã chứng minh, nếu một người không có các phẩm chất tốt mà đạo đức bại hoại hoặc ích kỉ, tư lợi, lòng dạ hẹp hòi… thì cho dù anh ta có sự nghiệp thành công, bề ngoài có vẻ vang đến đâu, giàu sang đến cỡ nào đi chăng nữa, cuộc sống của anh ta cũng chẳng thể vui vẻ, không thể nhận được sự thừa nhận, tôn trọng và yêu mến của người khác.

Vì vậy, ở “phần kết” trong cuộc đối thoại về tuổi dậy thì của chúng ta, mẹ vẫn muốn “lắm chuyện” một chút về thứ mà các con gọi là “đao to búa lớn”: Là một người con gái ưu tú cần có những phẩm chất nào?

Tiến sĩ Keane, một bác sĩ tâm lí nổi tiếng người Mỹ thường kể cho mọi người nghe một câu chuyện như thế này:

Trong công viên, mấy đứa trẻ con người da trắng đang chơi đùa vui vẻ thì có một ông lão bán bóng bay đẩy xe qua. Những đứa trẻ da trắng ùa đến như ong vỡ tổ, mỗi đứa mua một quả rồi thích thú thả những quả bóng sặc sỡ nhiều màu sắc lên bầu trời. Ở trong góc nhỏ của công viên, một đứa trẻ da đen đang lặng lẽ nhìn những đứa trẻ da trắng nô đùa bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Cậu bé không dám chơi cùng với những đứa trẻ da trắng, bởi vì cậu là người da đen, cậu không có tự tin chơi đùa cùng với những đứa trẻ da trắng.