CHƯƠNG IX: Trong phòng ngủ có Chúa Trời

Từ khóa tìm kiếm: Giải mã dục vọng – Pamela Druckerman

Trong khi Shlomo gặp mặt người vợ tương lai thì thành viên cả hai gia đình đều đang ngồi đợi ngoài cửa. Hai bên bố mẹ đã tìm hiểu kĩ lý lịch của nhau nên giờ đây chỉ còn đợi xem cô dâu và chú rể tương lai này có chịu kí giấy kết hôn để sống bên nhau trọn đời hay không mà thôi.

“Chúng tôi vào phòng và chỉ nói, ‘Có bao nhiêu anh em trai? Có bao nhiêu chị em gái?’ Năm phút sau thì bố của cô ấy bước vào và hỏi ‘ Nu ?’… Tôi cũng đề nghị bố mình cho thêm năm phút và rồi bảo ông ‘Thôi được rồi.’”

Shlomo chỉ mới 18 tuổi rưỡi và đây là lần đầu tiên cậu được ở một mình với một người con gái không phải là thành viên gia đình. “Tôi được dạy dỗ trong trường giáo luật của tín đồ Do Thái rằng không được phép nghĩ về phụ nữ vì đó là tội lỗi.”

Đám cưới được tổ chức sau đó vài tháng và đôi vợ chồng trẻ được bố mẹ hai bên hộ tống về nhà riêng. Mẹ cô dâu dẫn con mình vào bếp để truyền đạt kinh nghiệm về tình dục và chuyện bầu bì, còn Shlomo thì được một ông bạn của gia đình giáo huấn về vấn đề tương tự. Shlomo kể lại ông bảo cậu rằng: “Chú không rõ cháu đã biết gì và chưa biết gì… Đàn ông thì có dương vật ở giữa hai chân. Còn phụ nữ thì có cái này.” Đoạn ông đưa cho Shlomo một xấp giấy hướng dẫn kĩ càng cách hành sự. Cậu cùng người vợ mới cưới cùng ngồi xuống để học các luật lệ, trông cô có vẻ còn chưa hoàn hồn lại sau những thứ mới lạ vừa được mẹ truyền dạy trong bếp. Những luật lệ được viết như sau:

1.Vợ chồng phải cởi hết quần áo.

2.Trong lần đầu tiên Shlomo cho dương vật vào trong âm hộ của vợ thì sẽ làm rách màng trinh của cô và khiến cô chảy máu. Sau giai đoạn này cô dâu sẽ trở thành người đàn bà thực thụ. Vì vậy nếu Shlomo rút ra thì cậu ta sẽ không được đút vào lại lần nữa.

3.Cũng chính vì cô dâu không còn trong trắng nữa nên sau khi Shlomo rút ra thì hai vợ chồng không được đụng chạm vào nhau trong vòng từ 5 đến 7 ngày.

Cặp vợ chồng tân hôn phải mất hàng giờ liền để đọc hết các chỉ dẫn. Đến khi họ lên giường thì mặt trời đã ló dạng. Cô dâu thì lo sợ đến toát mồ hôi. Shlomo bắt đầu tiến vào trong vợ mình được vài giây thì ngượng ngùng nên lại rút ra, và có lẽ là chưa vào đủ sâu. Cả hai đều không biết rằng mình đã thực hiện đúng hết quy trình hay chưa, vì vậy trong ngày hôm đó Shlomo liền đến tâm sự với “giáo trưởng lớn”. Giáo trưởng nghe hết câu chuyện Shlomo thuật lại rồi một tay làm thành vòng tròn và đút hai ngón tay bên bàn tay kia vào trong để dựng lại mô hình kiểm chứng xem cậu ta đã vào được sâu cỡ nào và dương vật cậu ta lúc đó có “cứng như ngón tay này” hay không. Và Shlomo quả quyết rằng là có.

“Đoạn ông kết luận rằng vào sâu như vậy là đủ rồi,” Shlomo hồi tưởng lại, trên mặt cậu hiện lên vẻ nhẹ nhõm như chuyện mới hôm qua. “Cho dù không vào sâu đến hết thì cũng coi như đã hoàn thành rồi.”

Người Do Thái chính thống không phải là những người theo đạo duy nhất ngượng ngùng về tình dục. Chỉ cần đếm một lần thôi đã thấy 80% luật lệ của đạo đạo Hồi là dành cho hôn nhân và cách hành xử của phụ nữ. Một số bằng chứng cho thấy vào thế kỉ 17, sự đổ vỡ dẫn đến việc đạo Hồi chia thành phái Xu-ni và phái Si-ai đã bị châm ngòi từ chuyện tranh cãi xem vợ út của nhà sáng lập đạo Hồi Mohammed có ngoại tình với một chàng trai quyến rũ trẻ tuổi không hay chỉ vô tình cưỡi chung lạc đà với anh ta.

Đạo Hồi, đạo Do Thái và đạo Thiên chúa đều nghiêm cấm triệt để chuyện ngoại tình. Trong Mười Điều Răn của Chúa cũng cấm chuyện ngoại tình và khuyên răng các con chiên không được thèm muốn vợ của các ông hàng xóm. Thực tế Chúa Giê-su thậm chí còn không muốn các tín đồ nghĩ đến chuyện quan hệ ngoài hôn nhân. Ngài từng nói rằng bất cứ ai nhìn một người phụ nữ bằng con mắt “dâm dục” thì “cũng đã là ngoại tình trong tư tưởng” rồi.

Nhưng không có giáo phái lớn nào thật sự thi hành những chính sách cấm đoán ngoại tình. Sách giáo lý của đạo Cơ Đốc có viết: “Muốn đạt được sự tự chủ thì phải cố gắng lâu dài. Con người không thể tự hài lòng với bản thân vì đã một lần có thể tự chủ. Sự tự chủ phải liên tục được trui rèn trong bất cứ giai đoạn nào của cuộc sống.” Tông đồ của Chúa Giê-Su, thánh St. Paul, gọi ngoại tình là sự giằng xé giữa tâm hồn và thể xác. Cả đạo Hồi và đạo Do Thái đều lên kế sách bao bọc phụ nữ và cách ly hai giới tính để làm giảm đi sự cám dỗ.

Liệu tất cả những sự chú trọng về ngoại tình này có giúp cho người ta không lạc lối không? Những luật lệ và biện pháp ngăn ngừa này có giúp con người tránh xa những cám dỗ của dục vọng để toàn tâm toàn ý cho gia đình hay không? Sự sợ hãi đối với cơn thịnh nộ của Chúa Trời có làm cho những con người chung thủy này có thể luôn chung thủy – hay ít nhất là chung thủy hơn những người không sùng đạo không?

Những số liệu nghiên cứu không thể trả lời câu hỏi này. Vì vậy, tôi quyết định điều tra thêm những cộng đồng tín ngưỡng khác để nhìn tận mắt người ta đấu tranh giữa những luật lệ của đạo giáo mình đang tôn thờ với những gì con người xung quanh họ thường làm. Dĩ nhiên điều này không hoàn toàn đúng với tất cả các tôn giáo, nhưng ít nhất nó cũng cho thấy được những áp lực và khó khăn ảnh hưởng đến họ.

***

ĐIỂM DỪNG CHÂN ĐẦU TIÊN CỦA TÔI LÀ Brooklyn, New York. Brooklyn giống như thánh địa của những người Do Thái chính thống hay còn gọi là người Hasid (thành viên của phong trào Do Thái thần bí ở Đông Âu thế kỷ 18), những người trong giáo phái này sống thành từng nhóm và tập trung gần nhau thành một khu xuyên suốt. Một quan sát viên chuyên nghiệp có thể phân biệt được thành viên của các giáo phái khác nhau qua kiểu nón trên đầu và món tóc dài bên tai (còn gọi là payos ). Hầu hết người Hasid đều nói tiếng Yiddish (cổ ngữ của người Do Thái ở Trung Âu và Đông Âu) xuất xứ từ làng mạc Phần Lan hoặc Hungary, nơi tổ tiên của họ từng sống trước khi di cư đến đây. Tín đồ của Do Thái giáo thường là người Do Thái chính thống, còn thành viên của phái Hasidic thường tuân theo những “giáo sĩ” thuộc triều đại Do Thái giáo được hình thành sau đó một hoặc hai thế kỷ.

Satmar là một trong những phái kì lạ nhất của Hasidic. Mặc dù những tín đồ của Satmar sống rất gần Time Square (chỉ cách một trạm xe điện ngầm), nhưng họ cứ như người ở hành tinh khác đến. Đàn ông Satmar mang bít tất trắng dài đến đầu gối và đội nón lông hình tròn (kiểu nón dành riêng cho giới quý tộc ở Hungary). Những người phụ nữ có gia đình thì chấp hành quy định phải hiền lành một cách quá nghiêm túc đến nỗi họ cạo đầu rồi đội tóc giả và quấn cả khăn quanh cái đầu trọc ấy. Rất nhiều người Satmar chỉ biết nói viết tiếng Anh rất sơ đẳng và kiến thức về khoa học, toán và lịch sử chỉ ngang trình độ lớp 6. Chỉ có một số được học đại học vì những bà mẹ Hasidic chỉ muốn con mình trở thành học giả đạo giáo hơn là trở thành bác sĩ, kĩ sư. Đến tuổi 21, phụ nữ đã bị cho là quá thì và gần như không thể lấy được chồng.

Sau khi kết hôn, trong thời kì kinh nguyệt của người vợ thì vợ chồng Hasidic (cũng như những người Do Thái giáo chính thống) không chạm vào nhau, không đưa đồ vật cho nhau, không nói với nhau những lời âu yếm và chuyện này phải kéo dài thêm một tuần sau khi người vợ hết kinh để đảm bảo an toàn. Chạm cào nhau như vậy rất dễ kích thích khát khao tình dục giữa vợ chồng và làm cho họ dễ muốn quan hệ trong thời gian người vợ đang không được sạch sẽ. Một số cặp vợ chồng tỏ ra cực kì cẩn thận đến nỗi không bao giờ tâm sự với nhau điều gì, thậm chí còn không gọi tên nhau. Một cậu trai trẻ kể rằng bố của cậu gọi mẹ cậu là “ Herr nor ,” tiếng Yiddish có nghĩa là “Nghe này.” Điều này làm tôi nhớ đến chuyện vợ chồng Nhật gọi nhau là: “Này anh, này cô.”

Nhưng tôi nghe đồn rằng thế giới của Hasidic không thật sự trong sáng như vậy (nhất là không đến mức trong sáng như đêm tân hôn của Shlomo). Họ bảo rằng nhiều đàn ông Hasidic vẫn thường quan hệ với gái điếm, và họ lợi dụng những kẽ hở của giáo luật để hợp thức hóa hành động này. Chuyện này là sự thật hay chỉ là suy nghĩ của những kẻ ngoại đạo? Và làm cách nào để tôi đi sâu vào thế giới khép kín này để tìm hiểu ra sự thật nhỉ?

Thông qua nhiều mối liên hệ, rốt cuộc tôi cũng tìm được một câu lạc bộ Hasidic, nơi đàn ông thuộc mọi giáo phái đến chơi, nhưng phần lớn là đàn ông Satmar. Nó nằm trên tầng hai của một cao ốc mặt tiền thuộc khu Borough Park, nơi tập trung đông dân Do Thái chính thống nhất. Câu lạc bộ giải trí này là nơi trú ngụ của những người lập dị trong thế giới Hasidic – những người đàn ông hít thở bằng bầu không khí của văn hóa Hasidic nên không thể rút chân ra khỏi đó và họ cần một nơi an toàn để có thể chỉ trích nó. Đa phần trong số họ đều có payos dài và tuân theo luật lệ không được bật công tắc đèn trong ngày thứ 7 vì đó là ngày Jewish Sabbath (ngày nghỉ ngơi và thờ phụng Chúa – ND). Nhưng có lẽ họ nghi ngờ sự tồn tại của Chúa Trời hoặc bị ảnh hưởng bởi phim truyện truyền hình dài tập mang tên 24 . Còn những người khác như Shlomo thì chỉ đơn giản chỉ muốn thoát ra khỏi sự sùng đạo quá đáng của các bà vợ mà thôi. Câu lạc bộ này khá bụi bặm (tôi tặng chiếc đèn đa chức năng cho người quản lý làm quà cám ơn), nhưng không khí thì rất dễ chịu và sôi động. Bánh quy xoắn của Do Thái và pizza được gọi liên tục, còn những người đàn ông thông thái khoác áo choàng đen thì ngồi kể chuyện cười, những câu nhấn mạnh trong câu chuyện của họ lại được kể bằng tiếng Yiddish.