Có bằng chứng khoa học nào cho sự đầu thai không?

Từ khóa tìm kiếm: Hãy Trả Lời Em Tại Sao? – Tập 10 – Arkady Leokum

Là một phần cốt lõi trong hệ niềm tin của những người theo đạo Phật, đạo Hindu, đạo Sikh và những đạo khác, khoảng một phần năm người trên trái đất luôn trung thành với khái niệm đầu thai. Chỉ mỗi số lượng lớn thì khó có thể là một hướng dẫn đáng tin cho sự thật, nhưng nó cũng không nên bị loại bỏ quá dễ dãi. Điều này không chỉ chặn đứng các nhà khoa học, đặc biệt là khi ở thế kỉ 21, nó còn không để cho ai có thể tuyên bố rằng đã là “Joan d’Arc” (nữ anh hùng của Pháp, được xem như một vị thánh, cô đã khẳng định là mình nhìn thấy Chúa).

Một ngoại lệ đáng kính là giáo sư Ian Stevenson của đại học Virginia, người đã hy sinh bốn mươi mấy năm qua để tìm kiếm và phân tích hàng trăm trường hợp đầu thai khá rõ ràng. Giáo sư Stevenson đã đem ra các tài liệu để chứng minh những lời tuyên bố này một cách đầy đủ nhất trong khả năng và thực hiện một nỗ lực đáng kinh ngạc để bác bỏ lời giải thích trước đây rằng những người tuyên bố các trường hợp đầu thai đó đã có được sự hiểu biết về “kiếp trước” của họ qua sách báo tài liệu và từ những người quen biết người đã chết.

Điều này đã dẫn dắt ông tập trung vào những người rõ ràng có mang các tổn thương thể xác được tạo ra trong cái chết của kiếp trước. Những tổn thương này có thể là bất cứ thứ gì, từ các vết bớt ngẫu nhiên cho tới các chi bị biến dạng ở trẻ em và nó phù hợp với định mệnh được hóa thân của họ khi lớn lên.

Tổng hợp những kinh nghiệm cá nhân của ông trong hơn 500 trường hợp, cộng với sự tham gia trong hơn 1.000 trường hợp khác nữa, giáo sư Stevenson đã kết luận rằng sự đầu thai là lời giải thích tốt nhất – mặc dù không phải là duy nhất.

Những người nghi ngờ đã chỉ ra một cách khá hợp lý rằng những vết sẹo tương tự giữa người đã chết và người đầu thai có thể chỉ là sự trùng hợp mà qua đó bị những người có liên quan xuyên tạc. Giáo sư Stevenson đã chống lại điều này bằng “đỉnh cao” trong nghiên cứu của ông: trong một nhóm khoảng vài chục trường hợp được cho rằng có sự đầu thai, ông đã cố gắng để phỏng vấn được tất cả những người có liên quan, xác định những người đã chết và từ đó chứng thực cho cái được giả định là trí nhớ của kiếp trước. Có thể đoán trước, những người nghi ngờ nói rằng ông không thể chứng minh được hai gia đình đó chưa bao giờ liên lạc với nhau, do đó những trường hợp này cũng chẳng ấn tượng hơn các trường hợp khác là mấy.

Từ những điều này ta thấy rõ ràng rằng sự đầu thai là một vấn đề mà chứng cứ là một điều kiện cần nhưng chưa phải là đủ để được chấp nhận bởi cộng đồng khoa học. Vấn đề không phải là việc thiếu chứng cứ – giáo sư Stevenson chắc chắn là đã chứng minh điều đó – mà là một cuộc tranh luận về sự đáng tin của nó. Đây là vấn đề niềm tin, không phải khoa học.

Đối diện với tình huống như vậy, một người có thể sẽ tiến tới theo một số hướng khác nhau. Họ có thể né tránh vấn đề hóc búa này bằng cách loại bỏ toàn bộ vấn đề đầu thai.

Một cách khác, họ có thể xoay sang nhờ vào triết học, “dao cạo Occam” (William of Occam, một thầy tu – nhà triết học của thế kỉ 14, cho rằng lời giải thích tốt nhất là lời giải thích đơn giản nhất, tức hãy “cạo” sạch những gì thừa thải, ít giá trị. Điều này có thể được chứng minh bằng toán học). Mặc dù quy luật này về bản chất là đúng, nó không phải luôn luôn dẫn ta đến kết luận đúng trong bất cứ trường hợp riêng biệt nào mà chỉ thường xuyên đúng hơn thôi.

Cuối cùng, họ có thể cho rằng (với những giả thiết hợp lý), tin vào sự đầu thai sẽ là có lý trí nếu họ tin rằng niềm tin đó làm cho họ trở thành một người tốt hơn và hạnh phúc hơn bây giờ, bất kể niềm tin đó có đúng đắn hay không.