Công nghệ “tàng hình” hoạt động như thế nào?
Từ khóa tìm kiếm: Hãy Trả Lời Em Tại Sao? – Tập 12 – Arkady Leokum
Kỹ thuật sử dụng các vật liệu đặc biệt trong cuộc chiến chống lại máy dò rada đã được mở đầu bởi các nhà thiết kế tàu ngầm Đức trong Thế chiến thứ hai. Trong năm 1944, mối quan tâm đến thất bại của các tàu U (tàu phải nổi lên) đã dẫn đến việc phát triển ống thông hơi của tàu ngầm, cho phép các tàu ngầm hoạt động bằng các động cơ diesel trong khi vẫn đang chìm. Các sĩ quan chỉ huy hải quân Đức tin rằng các phi cơ của Phe Đồng Minh với rada cực nhạy có thể phát hiện ra ống thông hơi và do đó họ phát triển một hợp chất cao su đặc biệt, được thiết kế để hấp thu năng lượng của rada và giảm tối thiểu sự phản xạ. Họ đã không thành công vì lớp vỏ bọc nhanh chóng bị nước biển cuốn đi.
Công nghệ tàng hình hiện đại được mở đầu bởi Không lực Hoa Kỳ, vào năm 1989, khi họ sử dụng phi cơ tàng hình F-117A Nighthawk trong trận chiến xâm lược Pan- ama. Với các phi cơ bình thường, khi bị va phải các tia rada chúng sẽ làm dội lại hầu hết năng lượng sóng radio, làm cho chúng dễ bị phát hiện bởi các lực lượng phòng không. Phi cơ F-117A giảm khả năng bị phát hiện bằng hai cách.
Thứ nhất, nó được bao bọc bởi một lớp hạt sắt hay carbon, hấp thụ hầu hết năng lượng rada và chuyển chúng thành nhiệt. Ngay cả vòm kính che buồng lái cũng được bao bọc bởi một chất trong suốt và hấp thụ tia rada là idium-thiếc oxide, để ngăn mũ bảo hiểm của phi công tạo ra năng lượng phản xạ.
Thứ hai, phần năng lượng rada bị phản xạ lại được giảm tối đa bởi hình dạng góc cạnh của thân máy bay F-117A. Hình dạng này giúp tránh được các tia thẳng góc tạo ra sự phản xạ mạnh. Kết quả là hình ảnh rada chỉ mô tả một vật thể có kích thước của một con chim nhỏ.