Phần 5 Khác biệt giới tính

Nhân tiện nói luôn với các cô nàng thợ săn là còn có một lợi ích nữa khi tôn trọng sự im lặng của anh ta: bạn không phải dính dáng gì tới sự buồn khổ của anh ta. Và khi giông bão đi qua, bạn chỉ là nơi trú ẩn của anh ta trong cơn bão nội tâm mà anh ta phải hứng chịu, chứ không phải là một phần của cơn bão đó.

Bạn có thể cho anh ta biết bạn luôn ủng hộ, đồng cảm và luôn ở bên vì anh ta… chỉ với một câu nói hoặc ít hơn. Chẳng hạn như “Tất nhiên là anh buồn, và nếu anh muốn nói về điều đó, thì có em ở bên anh đây”. Chấm hết. Sau đó chỉ cần quan tâm tới việc của riêng bạn.

Đừng cảm thấy bị tổn thương nếu anh ta chọn cách không chia sẻ điều đó với bạn. Theo cách suy nghĩ của anh ta, như thế chứng tỏ anh ta tôn trọng bạn, không muốn vấn đề của anh ta trở thành gánh nặng của bạn. 1 Fandango: Điệu nhảy Tây Ban Nha, một nam và một nữ nhảy trong nghi thức tìm hiểu.

THỦ THUẬT 66: (dành cho các cô nàng thợ săn) Khi anh ta buồn, hãy im lặng

Các cô nàng thợ săn hãy nhớ rằng khi con mồi của bạn buồn bực vì một việc gì đó chẳng có liên quan tới bạn, đừng cố hỏi cho bằng được. Đừng khiến anh ta thấy có lỗi vì không nói với bạn chuyện đó.

Hãy để anh ta biết bạn luôn ở đó nếu anh ta muốn chia sẻ. Nhưng hãy để anh ta được tự do lẩn trốn trong chiếc hầm cá nhân của anh ta cho tới khi anh ta sẵn sàng tự mình bò lên.

Đâu là cách tốt nhất để đi từ điểm “A” tới điểm “B”? “Đi thẳng!”, anh ta hét lên “Đường vòng à?”, cô ấy hỏi

Đáng buồn là phái yếu còn có một thói quen khác khiến đàn ông “điên toàn tập”, đó là họ thường ám chỉ điều họ muốn. Hoặc thậm chí họ còn có thể biến nó thành câu hỏi ngây thơ kiểu thăm dò.

Một ngày Chủ nhật mùa thu năm ngoái, tôi đang đi chơi cùng với một cặp đôi vừa mới bắt đầu hẹn hò. Susan và Jake ngồi ở hàng ghế lái phía trước, còn tôi ngồi ở hàng ghế phụ phía sau khi chúng tôi cùng di chuyển tới vùng nông thôn New York để ngắm lá đổi màu.

Sau khi đi được khoảng một tiếng, Susan quay sang phía Jake đang lái xe và hỏi: “Anh yêu, anh có muốn dừng lại uống cà phê không?” “Không”, Jake nói.

Susan có vẻ không hài lòng, quay lại nhìn tôi. Chúng tôi chỉ nhún vai nhìn nhau.

Chỉ một lúc sau, cô ấy lại thử lại một lần nữa: “Jake này, anh có nghĩ phía trước sẽ có một chỗ nghỉ không?” “Anh không chắc”, anh ta trả lời.

Năm dặm sau Jake phóng vù vù qua trạm dừng chân với tấm bảng “Cà phê nóng hổi” bên ngoài.

Susan quay lại nhìn tôi với đôi mắt bừng bừng tức giận và gương mặt như muốn nói: “Chị có tin gã này ngốc không”. Cô ấy dựa người vào ghế, khoanh cả hai tay trước ngực. Tôi biết là cô ấy khó chịu rồi.

Tội nghiệp Susan. Cuối cùng tôi cũng quyết định là mình nên lên tiếng. Tôi nói: “Jake, tôi nghĩ là Susan muốn dừng lại để uống cà phê”. “Ồ, thế à? Sao cô ấy không nói thế?”, Jake hỏi, vẻ mặt không khỏi bối rối. “Nhưng em đã nói rồi mà!”, Susan càu nhàu. “Nhưng mà, chắc anh không nghe thấy em nói”. Tôi nghĩ Jake đã bắt đầu nghĩ tính khí cô nàng bạn gái mới của anh ta có vẻ hơi thất thường rồi. “Được rồi”, anh ta nói: “Chúng ta sẽ dừng ở nhà hàng tiếp theo”.

Có phải Jake vô tâm không? Không phải. Chỉ là anh ta tiếp nhận những câu hỏi của Sue theo đúng nghĩa đen của nó. Anh ta có muốn uống cà phê không? Không. Anh ta có nghĩ có nhà hàng nào gần đó không? Anh ta không chắc.

Susan có quá đáng không? Không hề. Nếu Jake phớt lờ mọi mong muốn của cô ấy như cô ấy nghĩ thì cô ấy có quyền nổi giận. Nhưng không phải anh ấy phớt lờ. Chỉ là anh ấy nghĩ theo cách của người đàn ông.

Tất cả những cặp đôi như Susan và Jake khác trên khắp nước Mỹ này đều vội vàng, hấp tấp rơi vào khoảng trống giao tiếp trong những cuộc hẹn đầu tiên. Nhiều cặp đôi còn nảy sinh vấn đề và thề không bao giờ đi chơi với nhau nữa.

Khi những du khách thông minh tới Paris, họ học một chút tiếng Pháp để không bị người Paris xa lánh. Và khi những anh chàng thợ săn và cô nàng thợ săn hẹn hò, họ cần học một ít ngôn ngữ của người khác phái để tránh tình trạng khiến cho con mồi của họ “chạy mất dép”.

THỦ THUẬT 67: (dành cho các cô nàng thợ săn)

Đừng nói bóng gió – Hãy nói thẳng

Các cô nàng thợ săn phải nhớ rằng con mồi của bạn sẽ hiểu câu hỏi của bạn theo đúng nghĩa đen. Khi bạn muốn điều gì, hãy nói: “Em muốn…” hoặc: “Em thích…” Khi bạn thực sự có ý nói “em” thì hãy tránh dùng những cụm từ kiểu như “Anh có thích… không?” hay “Anh có nghĩ chúng ta nên… không?”

Thưa các quý ông, điều ngược lại đúng với các bạn. Chẳng hạn, trong một chuyến đi xa với con mồi của bạn, bạn đang muốn dừng lại để ăn trưa. Thay vì nói: “Anh thấy đói” và bất thình lình ngoặt vào cửa hàng ăn nhanh phía trước, hãy hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn ăn gì không.

Cô ấy sẽ hỏi lại: “Anh có muốn không?”. Sau khi bạn nói “có”, hãy hỏi cô ấy xem cô ấy nghĩ nên ăn món gì. Hãy để cô ấy trả lời.

Sau đó, bạn có thể nhanh chóng ghé vào một quán ăn gần nhất.

THỦ THUẬT 68: (dành cho các anh chàng thợ săn) Thêm chút bóng gió vào câu chuyện của bạn

Các anh chàng thợ săn, thay vì nói với cô ấy điều hai bạn định làm, hãy hỏi ý kiến của cô ấy trước. Cũng vậy, khi con mồi của bạn hỏi bạn điều gì, đừng xem đó là một câu hỏi. Hãy nghe để đoán ý cô ấy là gì. Khi cô ấy hỏi: “Anh có muốn… không?” thì có lẽ nó có nghĩa là cô ấy muốn… “Anh có thể giúp em một tay không?”

Điều tốt cho ngỗng đực có thể là điều kinh khủng với ngỗng cái. Tôi đã phải khó nhọc mới học được điều này vài năm trước đây.

Một người bạn của tôi, George, đang ở nhà tôi, giúp tôi sửa nhà. Chiều thứ Bảy hôm đó, anh ta đang nằm dưới sàn nhà bếp, lắp vài thanh gỗ mới. Trong khi đó, tôi đang ở phòng khách, hì hụi mắc lại dây điện cho chiếc đèn cũ.

Tôi nhòm vào phòng bếp, thấy anh ta đang ngồi khoanh chân trên sàn, mặt chán nản. George tội nghiệp rõ ràng là đang bối rối khi cố gắng nối hai mảnh hình tam giác của thanh gỗ ở góc lại với nhau. Trông anh ta chẳng khác gì cậu nhóc chán nản vì món đồ chơi Lego không khớp.

Tôi vui vẻ đi vào phòng bếp và nói: “Này, George, tôi có dụng cụ dùng để cắt ghép mộng vuông góc ở dưới tầng hầm. Sẽ dễ hơn nhiều nếu anh dùng cái đó. Để tôi đi lấy nó cho anh”.

Tôi ngạc nhiên khi thấy George không hào hứng với gợi ý của tôi. Anh ta từ chối, nói: “Không cần đầu”, anh ta có thể làm nó theo cách của anh ta. “Dù sao thì cũng cám ơn”.

Vậy là tôi lại quay về với chiếc đèn của mình. Từ lúc đó, tôi bắt đầu gặp rắc rối với việc mắc dây điện. Tôi cảm thấy khó chịu vì George không đề nghị giúp đỡ tôi.

Sau đó tôi để ý thấy anh ta đặt thanh gỗ xuống trước khi nhuộm màu. Vậy là lại một lần nữa, tôi mỉm cười, nhảy vào phòng bếp và nói: “Tôi có một số màu nhuộm ở tầng hầm. Có vẻ như nhuộm thanh gỗ trước là một ý tưởng hay đấy. Anh sẽ không cần phải lo lắng khi đặt nó xuống sàn bếp nữa”.

Bình thường George khá bình tĩnh, thậm chí là dễ chịu, nhưng lúc đó anh ta đã nổi cáu. Anh ta cáu kỉnh nói: “Leil, cô không tin là tôi có thể tự mình làm được à?”

Ồ, tất nhiên là tôi tin chứ. Tôi lắp bắp: “Tôi… Tôi chỉ đang cố giúp đỡ thôi mà”. “Thế thì…”, giọng anh cao giọng hơn: “Cô sẽ giúp được tôi rất nhiều nếu cô tránh xa phòng bếp này ra, và tiếp tục làm bất cứ việc gì mà cô đang làm”. “Bất cứ việc gì mà tôi đang làm!”, tôi hét lại: “Tôi đang phải vật lộn với cái đèn chết tiệt đó. Anh biết rõ về điện. Còn tôi thì không. Anh cứ ngồi ở đây – thậm chí còn không để ý là tôi đang gặp rắc rối – để mặc tôi vật lộn với mớ dây này. Cám ơn nhiều!”, tôi hùng hổ lao ra khỏi phòng bếp.

Thật là một cảnh tồi tệ!

Đến buổi tối, tình hình đã dịu xuống đáng kể, và chúng tôi đã thảo luận về sự xích mích của mình. Tôi gợi chuyện trước bằng cách nói với George rằng đèn đã được sửa. (Tôi phải kiềm chế lắm mới nói câu không nhờ anh ta). Nhưng tôi đã phải vật lộn khá lâu với nó. Sau đó tôi đánh liều hỏi anh ta tại sao anh ta lại không giúp tôi khi rõ ràng là tôi gặp khó khăn.

George đã nói: “Tất nhiên là tôi không đề nghị giúp đỡ rồi. Leil, tôi tin cô. Tôi chỉ muốn chứng tỏ là tôi tin cô có thể tự mình làm được”.

Ting ting! Giờ thì tôi đã hiểu! Tất nhiên, George muốn biết rằng tôi tin tưởng anh ta có thể xử lý được thanh gỗ. Thật khó có thể tin được con mồi giống đực thông minh, tiến hóa cao đó lại có thể “nguyên thủy” tới mức đầu tư cả lòng tự trọng vào việc hoàn thành những công việc chân tay nhỏ nhặt như thế. Nhưng đúng là như vậy.

Và ngược lại, mong muốn của tôi (muốn George giúp tôi) là mong muốn đặc trưng của phụ nữ (mong muốn George thể hiện anh ta quan tâm tới việc tôi đang làm).

Điều đó giờ đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Đàn ông muốn được tin tưởng. Đàn bà muốn được quan tâm.

Hỡi các cô nàng thợ săn, cho tới khi được nhờ, hãy giữ lời đề nghị giúp đỡ của bạn lại, để chứng tỏ bạn biết con mồi của bạn là một người đàn ông đích thực muốn được tin tưởng là (anh ta có thể) làm đúng mọi việc. Tôi rất buồn khi phải nói là lời khuyên dưới đây nghe có vẻ rồ dại, ngược với bản tính phụ nữ, nhưng nó lại phát huy tác dụng: Đừng bao giờ cho một người đàn ông lời khuyên khi mà anh ta đang “giúp đỡ” bạn.