Tại sao những hành tinh bên trong là đá trong khi các hành tinh bên ngoài là những quả cầu khí?
Từ khóa tìm kiếm: Hãy Trả Lời Em Tại Sao? – Tập 12 – Arkady Leokum
Cách đây rất lâu vào năm 1755, triết gia Immanuel Kant đã đưa ra ý tưởng rằng mặt trời và các hành tinh được cô đặc lại từ một đám mây bụi và khí khổng lồ, từ đó rất nhiều kèn trống đã ca ngợi thêm “giả thiết tinh vân” này, giả thiết đã đưa ra một giải pháp thú vị và hấp dẫn cho câu hỏi tại sao những hành tinh nhỏ bằng đá như trái đất và sao Hỏa ở gần mặt trời hơn là “những gã khổng lồ bằng khí” đắc thắng như sao Mộc và sao Thổ. Khá đơn giản, sự hiện diện của mặt trời nóng bỏng đã hút cạn khí dễ bay hơi của vùng bên trong của đám mây nguyên thủy, chỉ để lại phía sau những vật chất nặng hơn, thứ đã sụp xuống dưới lực hấp dẫn của chính mình để hình thành các hành tinh đá, một trong số đó là nơi chúng ta đang cư ngụ.
Cũng giống như những tính toán cho hệ mặt trời của chúng ta, lý thuyết này đưa ra một dự đoán: những hành tinh giống sao Mộc cũng sẽ không bao giờ được tìm thấy ở quá gần ngôi sao mẹ của chúng trong các hệ mặt trời khác. Tuy nhiên, gần đây, theo giáo sư Scott Tremain, một nhà nghiên cứu hành tinh ở Đại học Princeton, đã buồn bã nhận xét: “Hầu hết các dự đoán của các nhà lý luận về sự hình thành hành tinh đều đã sai” và lý thuyết này cũng không phải là một ngoại lệ. Không lâu sau khi các nhà thiên văn học bắt đầu phát hiện các hệ hành tinh bên ngoài hệ mặt trời, họ cũng đã phát hiện ra các quả cầu khí khổng lồ xoay quanh rất gần các ngôi sao trung tâm.
Họ đã cố đưa ra một vài lời giải thích thay thế khác, chẳng hạn như ý niệm rằng các quả cầu khí khổng lồ thực ra có thể được hình thành ở những phần lạnh hơn của tinh vân nhưng sau đó lại chuyển động xoắn ốc vào trong, nhưng lý thuyết nào cũng có vấn đề (ví dụ, giải thích tại sao các quả cầu khí khổng lồ này không tiếp tục chuyển động xoắn ốc vào trong cho tới khi bị đốt cháy). Có thể là bởi vì thực sự không có một cách giải thích đơn giản.